PN - Năm tôi học đệ tam (lớp 10), nhỏ bạn cùng lớp rủ đến “xem” một buổi đấu giá để gây quỹ Cây Mùa Xuân giúp đồng bào miền Trung bị bão lụt. Những món được mang ra đấu giá rất bình thường, giản dị. Một hộp giấy trong đó là cánh hoa hồng làm bằng giấy pelure hồng, một con búp bê, một batman bằng nhựa, một ngôi nhà nhỏ làm bằng những que diêm… Vậy mà cuộc đấu giá thật sôi nổi và vui tươi.
Một trong những người nổi bật tham gia đấu giá là Tuấn. Đến giờ giải lao, Tuấn và đám bạn túa ra những quầy nước. Còn tôi ngồi hai tay bưng má, chống lên gối nhìn quanh. Điều tôi bất ngờ là Tuấn đến bên tôi, đưa cho tôi chiếc ly giấy và chai xá xị Con Cọp: “Bạn uống đi…”. Tôi ngại ngùng, vô thức cầm ly, Tuấn rót nước ngọt vào cho tôi, đặt chai nước bên cạnh và thản nhiên cầm chai limonade ướp đá uống ngon lành. Tôi rụt rè vừa uống vừa nhìn Tuấn. Tôi không nhớ chúng tôi đã nói những câu gì. Chỉ nhớ rất rõ giọng Tuấn thật ân cần, hỏi tôi học trường nào. Tôi ngại ngùng nói tên trường. Tuấn giải thích, tiền bạn dùng đấu giá là tiền tiết kiệm. Tuấn bảo, năm nào lại không có lụt bão, nên bạn luôn để dành tiền mỗi ngày.
Tôi ái ngại nhìn bộ đồ tề chỉnh, với loại vải đắt tiền của Tuấn. Các bạn Tuấn cũng quần áo lượt là, nữ sinh với những bộ đầm thật sang trọng. Tôi muốn khóc. Tôi muốn về nhà… Tiếng chuông báo hiệu tiếp tục cuộc đấu giá. Tuấn quay trở lại với các bạn.
Năm đệ nhị (lớp 11), tôi chuyển trường, không gặp lại nhỏ bạn cũ, cũng không gặp lại Tuấn. Tuấn sang Paris du học và định cư ở đó.
Xuất hiện trong buổi đấu giá như con vịt trời lạc giữa đám thiên nga là bạn bè Tuấn. Tại sao anh chàng lại đến bên tôi? Nếu nói bị hấp lực bởi cái đẹp, không đúng. Nếu chỉ vì thương hại, lại càng không đúng. Trong câu chuyện Tuấn kể tôi nghe chẳng có vẻ gì thương hại.
Đã hơn bốn mươi năm trôi qua, nhưng tôi không sao quên được ánh mắt, nụ cười của Tuấn. Mỗi lần nghe một bản nhạc Pháp, xem bộ phim tài liệu về Paris, tôi lại nhớ đến người bạn thân thiện mà tôi tình cờ được gặp.
Nguyễn Ngọc Hà
* Tình trong giây phút mà thành thiên thu - thơ Khái Hưng
Nguồn: http://www.phunuonline.com.vn
Một trong những người nổi bật tham gia đấu giá là Tuấn. Đến giờ giải lao, Tuấn và đám bạn túa ra những quầy nước. Còn tôi ngồi hai tay bưng má, chống lên gối nhìn quanh. Điều tôi bất ngờ là Tuấn đến bên tôi, đưa cho tôi chiếc ly giấy và chai xá xị Con Cọp: “Bạn uống đi…”. Tôi ngại ngùng, vô thức cầm ly, Tuấn rót nước ngọt vào cho tôi, đặt chai nước bên cạnh và thản nhiên cầm chai limonade ướp đá uống ngon lành. Tôi rụt rè vừa uống vừa nhìn Tuấn. Tôi không nhớ chúng tôi đã nói những câu gì. Chỉ nhớ rất rõ giọng Tuấn thật ân cần, hỏi tôi học trường nào. Tôi ngại ngùng nói tên trường. Tuấn giải thích, tiền bạn dùng đấu giá là tiền tiết kiệm. Tuấn bảo, năm nào lại không có lụt bão, nên bạn luôn để dành tiền mỗi ngày.
Tôi ái ngại nhìn bộ đồ tề chỉnh, với loại vải đắt tiền của Tuấn. Các bạn Tuấn cũng quần áo lượt là, nữ sinh với những bộ đầm thật sang trọng. Tôi muốn khóc. Tôi muốn về nhà… Tiếng chuông báo hiệu tiếp tục cuộc đấu giá. Tuấn quay trở lại với các bạn.
Năm đệ nhị (lớp 11), tôi chuyển trường, không gặp lại nhỏ bạn cũ, cũng không gặp lại Tuấn. Tuấn sang Paris du học và định cư ở đó.
Xuất hiện trong buổi đấu giá như con vịt trời lạc giữa đám thiên nga là bạn bè Tuấn. Tại sao anh chàng lại đến bên tôi? Nếu nói bị hấp lực bởi cái đẹp, không đúng. Nếu chỉ vì thương hại, lại càng không đúng. Trong câu chuyện Tuấn kể tôi nghe chẳng có vẻ gì thương hại.
Đã hơn bốn mươi năm trôi qua, nhưng tôi không sao quên được ánh mắt, nụ cười của Tuấn. Mỗi lần nghe một bản nhạc Pháp, xem bộ phim tài liệu về Paris, tôi lại nhớ đến người bạn thân thiện mà tôi tình cờ được gặp.
Nguyễn Ngọc Hà
* Tình trong giây phút mà thành thiên thu - thơ Khái Hưng
Sign up here with your email
ConversionConversion EmoticonEmoticon