Nhà tôi và anh ở sát nhau nên chúng tôi chơi với nhau từ khi mới lọt lòng cho đến bây giờ, khi tôi đã 24 tuổi và anh 30 tuổi.
Ở tuổi này, chúng tôi đều có quyền mơ về hạnh phúc, về căn nhà nhỏ có tiếng cười vui của hai đứa. Trước đây, hai anh em chơi thân với nhau nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ rằng, giữa hai chúng tôi lại có tình yêu xảy ra.
Ở tuổi này, chúng tôi đều có quyền mơ về hạnh phúc, về căn nhà nhỏ có tiếng cười vui của hai đứa. Trước đây, hai anh em chơi thân với nhau nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ rằng, giữa hai chúng tôi lại có tình yêu xảy ra.
Tôi là một cô gái bình thường, chẳng quá xinh đẹp nhưng cũng không đến nỗi quá xấu xí. Tôi tốt nghiệp Cao đẳng rồi trở về nhà làm việc tại một công ty gần nhà, còn anh học Đại học Thủy sản nhưng vì lý do riêng nên anh đã không thể tham dự kì thi tốt nghiệp... chính vì thế mà khi anh trở về quê không có bằng Đại học trên tay, anh đã phải nghe bao nhiêu lời đồn đại không tốt về bản thân mình.
Thấy anh hay buồn nên tôi thường an ủi anh vượt qua những khó khăn trong cuộc sống… và cứ thế, hình ảnh của anh bắt đầu ngự trị trong trái tim tôi tự lúc nào cũng không hay biết. Và rồi, anh đã nói lời yêu tôi… trái tim tôi vỡ òa trong niềm hạnh phúc khi được đón nhận những yêu thương đắm say, sự chân thành của anh… Lúc đó, chúng tôi chỉ muốn kết hôn với nhau ngay lập tức, chúng tôi đã hiểu quá rõ về nhau, về tính tình cũng như con người của nhau... và hơn ai hết, chúng tôi đều hiểu rất rõ rằng, người kia đúng là một nửa của mình trong thế giới mênh mông này.
Khi gia đình anh vui mừng khôn xiết vì biết tin chúng tôi yêu nhau thì bố mẹ tôi lại phản đối kịch liệt. Lý do mẹ tôi phản đối là vì anh không có công ăn việc làm ổn định và hơn nữa là trước đây, bố mẹ tôi đã có hiềm khích với chú ruột của anh.
Chơi với nhau từ thuở mới lọt lòng... lớn lên, chúng tôi đã trở thành một nửa yêu thương của nhau (Ảnh minh họa)
Mỗi lần tôi lén lút gặp anh sau mỗi giờ tan ca là một trận đòn roi của bố mẹ đang chờ tôi ở nhà. Ngày bé thì tôi thường bị mẹ đánh đòn vì tội làm vỡ bát đĩa hay làm cháy quần áo đang mặc… mặc dù chỉ là những cái lỗi rất nhỏ nhưng mỗi lần như thế, những trận đòn roi của bố mẹ lại dội xuống thân hình bé nhỏ của tôi. Lớn lên thì tôi lại yêu anh…. Và ngày nào mẹ tôi cũng rít lên từng hồi: “Tao không có loại con như mày! Đồ khốn nạn! Bố mẹ không thích mà mày cũng gặp thằng đó là sao? Con đĩ này, hay mày ngủ với nó rồi…”.
Mẹ tự tưởng tưởng ra cảnh tôi đi gặp anh, rồi bắt đầu gào thét lên như vừa mới gặp phải một cảnh tượng kinh hoàng nào đó. Có lần thì mẹ chửi mắng, sỉ vả, có lần thì mẹ túm tóc, bạt tai, có lần thì những trận đòn roi dữ dằn cứ thế dáng xuống tấm thân gầy của tôi...
Tôi thấy mình thật xấu xa và bất hiếu vì đã không nghe lời bố mẹ… nhưng tôi không thể nào từ bỏ tình yêu này được. Tôi đã quá yêu anh ấy, tôi không thể rời xa anh ấy khi tất cả những gì anh ấy đang chịu đựng còn nặng nề hơn tôi. Đã bao lần tôi không thể ngẩng mặt lên nhìn anh chỉ vì những lời đay nghiến của mẹ. Trước mặt anh, mẹ đã không ngần ngại buông những lời cay độc: “Cái loại nó mà được 1/10 của con trai tao thì tốt quá! Nó không xứng…”.
Mỗi lần gặp mẹ, anh cúi đầu chào thì mẹ tôi không nói gì, anh sang nhà chơi thì mẹ tôi đuổi về… những tưởng mẹ như vậy thì bố tôi sẽ khuyên giải vợ… Nhưng không, những đêm mẹ tâm sự với bố và vẽ ra những chuyện không tốt về anh để kể với bố… để rồi, bố đánh mất đi cả sự trân trọng của hàng xóm khi cũng hùa theo mẹ mắng nhiếc, đánh đuổi anh…
Tôi mệt mỏi, đau khổ vì bố mẹ suốt ngày cấm đoán, đay nghiến và đánh đập tôi… nhưng những điều đó đâu thấm với những gì anh phải chịu đựng? Tôi thương anh vô cùng! Cũng chỉ vì anh yêu tôi mà phải hứng chịu bao nhiêu lời xa tiếng xấu của bố mẹ tôi, những trận đòn roi, những lần đánh đuổi… dường như vì tôi mà anh đã đánh mất cả lòng tự trọng của mình tự lúc nào cũng không hay biết?
Anh đã 30 tuổi, còn tôi cũng đã 24 tuổi… hai chúng tôi đều đã đi làm và đều có thể nuôi sống bản thân mình. Chúng tôi đã đến tuổi trưởng thành, đã có thể thành chồng, thành vợ… nhưng mỗi lần hai đứa gặp nhau là không biết bao đòn roi, lời mắng nhiếc, xúc phạm của mẹ dành cho tôi và anh. Cả hai chúng tôi đều rất đau khổ vì không thể ngóc đầu lên để chống lại những lời lẽ nhục mạ của người mẹ đã sinh ra mình...
Đã bao lần chúng tôi có ý định chia tay nhau vì cuộc tình đầy ngang trái này… nhưng vì yêu thương nhau quá nên chúng tôi không thể rời xa nhau được. Dù bị bố mẹ ngăn cấm, đối xử tồi tệ như thế nào đi chăng nữa thì tôi và anh cũng không thể nào rời xa nhau…
Tôi ghê sợ khi mình có một người mẹ tàn nhẫn như vậy (Ảnh minh họa)
Mẹ tôi tính rất sĩ diện. Mẹ chỉ muốn tôi kết hôn với bác sĩ, bộ đội, sĩ quan, muốn kết thông gia với gia đình có chút tiếng tăm, giàu có… nhưng chưa bao giờ mẹ hiểu được, con gái mẹ cần gì và muốn gì? Con gái mẹ cần một tình yêu, cần một người đàn ông yêu thương con gái mẹ hết mực, cần một người luôn lắng nghe, chia sẻ với con gái mẹ những lúc buồn tủi, khó khăn trong cuộc sống… chứ không phải lấy một người đàn ông giàu có, được sinh ra và lớn lên trong một gia đình có vai vế mà họ không có tình yêu với con gái mẹ?
Tôi và anh ước hẹn, nếu như chúng tôi không lấy được nhau thì trọn đời trọn kiếp nhớ thương nhau chứ không lấy bất cứ một ai khác. Hàng đêm, nước mắt chúng tôi vẫn rơi ướt gối… và tôi hiểu, chúng tôi yêu thương nhau như thế nào, cần nhau ra sao, và sẽ không thể có được hạnh phúc nếu ai đấy bỏ cuộc để đi tìm tình duyên mới.
Tôi có ý định chờ thêm sáu năm nữa, nếu bố mẹ không hồi tâm chuyển ý, tôi sẽ bỏ đi theo anh. Chúng tôi không cần lễ cưới nào cả, tôi sẽ từ bỏ gia đình, bỏ hết trách nhiệm của người con với bố mẹ để đi theo tiếng gọi của trái tim mình, để chung sống với người đàn ông tôi yêu thương!
Nhà tôi và nhà anh chỉ cách nhau vài bước chân… nếu tôi chọn lựa con đường tình yêu của mình và không nghe theo lời bố mẹ thì chắc họ sẽ xấu hổ vì đứa con gái này lắm. Như thế tôi có quá ích kỉ không? Ý nghĩ đó có xấu xa quá không? Tôi cũng không biết phải làm gì cho đúng để vừa có hiếu lại vừa vẹn tình nữa?
Tôi ghê sợ người mẹ đã sinh ra mình, người phụ nữ muốn tất cả mọi thứ xung quanh phải diễn ra theo ý mình, người có những cái bạt tai đau điếng luôn giáng xuống mặt tôi, người có thể xé rách quần áo tôi đang mặc trước bao người… Mỗi lần nhắc tới mẹ, tôi chỉ có một cảm giác duy nhất là sự sợ hãi. Chính tôi cũng không hiểu được vì sao, tình mẫu tử trong tôi lại không được thiêng liêng như những người bạn của mình?
Tôi không ghét bỏ mẹ mình… nhưng thật sự, mẹ luôn là nỗi sợ hãi, ghê sợ đối với một đứa con gái yếu đuối như tôi!
Nga Ly ghi (24H.COM.VN)
Sign up here with your email
ConversionConversion EmoticonEmoticon